Em là con gái kĩ thuật nên không giỏi về văn thơ lắm nên các anh chị đọc bài của em đừng cười chê em nhé. Em thấy quá bức xúc với chuyện sống chung, sống thử trước hôn nhân nên em muốn viết lên những dòng tâm sự của mình để mong nhận được sự chia sẻ.
Em cũng như đại đa số các bạn sinh viên đều là những người từ tỉnh lẻ, thuê nhà trọ sống và học tập. Bước chân ra thành phố ồn ào náo nhiêt, có rất nhiều thứ bỡ ngỡ đối với em, việc đầu tiên là em phải tự lập hoàn toàn, phải học cách tổ chức cuộc sống của mình, phải biết làm sao tiêu pha cho hợp lí số tiền hàng tháng bô mẹ chu cấp.
Dù gia đình cũng có điều kiện 1 chút, nhưng chưa bao giờ em đua đòi chơi bời hư hỏng, vì em biết bố mẹ em yêu em chừng nào, nếu vấp ngã thì em đau khổ 1 thì bố mẹ em đau khổ 10. Em lại lớn lên ở 1 vùng quê nghèo, em biết thế nào là cái đói khổ túng thiếu, và em luôn trân trọng những đồng tiền mồ hôi công sức của bố mẹ em.
Có lẽ em cũng có 1 chút nhan sắc nên cũng có rất nhiều người tới với em, em biết họ có thể đưa em đi chơi, mua cho em những món quà... Nhận được quà không mất mồ hôi công sức ai chẳng muôn. Nhưng mà ở đời, có ai cho không ai thứ gì đâu...
Có cô bạn bảo em rằng "mình là con gái, thằng nào dại thằng nào ngu thì cứ cho nó tự chết thôi, bà cứ thoải mái đi". Em không thể làm thế được, lương tâm em không cho phép mình làm thế.
Em có nhiều bạn bè, họ cũng sống thử và nói với em rằng cuộc sống xa nhà thiếu thốn tình cảm muốn tìm 1 người để dựa dẫm sẻ chia. Em không chấp nhận quan điểm đó, vì em cũng là 1 cô gái, chân yếu tay mềm, nhưng lúc nào em cũng luôn nghĩ mình phải sống tự lập. Nhiều lúc em cũng mong 1 ai đó gần gũi sẻ chia với mình, nhưng đó chỉ là một tình yêu trong sáng thôi. Em không muốn đi quá giới hạn của tình yêu vì em biết chắc gì cả hai đã tới được với nhau, người chồng em sau này mới là người xứng đáng để em trao tất cả. Đó mới là người sẽ bên em suốt cuộc đời, sẽ cùng em sinh ra những đứa con nuôi dậy con nên người. Em không muốn sống mà cả đời ân hận, cảm thấy tội lỗi.
Em cũng biết bây giờ cái sự trinh tiết của một người con gái cũng có thể đem ra rao bán, mà cái gì mà rao bán mua được bằng tiền thì nó quá tầm thường. Nhưng em muốn dành sự trọn vẹn nhất cho người chồng.
Người ta bảo"vạn sự khởi đầu nan" nên em cũng muốn cho chồng em một sự tin tưởng về em trước khi bắt đầu bước vào cuộc sống gia đình. Vả lại, từ nhỏ tới bây giờ bố mẹ em luôn răn dậy, em không muốn làm gi để cảm thấy tội lỗi với bố mẹ em.
Em biết có thể anh chị sẽ cười vì cho là em cổ hủ lạc hậu, vì chắc gì sau này em đã lấy được 1 người chồng tốt. Nhưng dẫu sao em cũng đang sống đúng với lương tâm của mình. Cũng có đôi lúc gặp thất bại trên con đường đi của mình, em đã phân vân tự hỏi liệu mình có sai đường không? Quan điểm sống của em có lạc hậu không? Rồi có những gã trai gạ gẫm em không được thì bảo là em là người bị lãnh cảm... và những lúc đó em muốn phá tan đi mọi quy tắc hủ tục nó theo em từ nhỏ tới lớn. Nhưng rồi em không thể, vì em có suy nghĩ khi em đi trên 1 con đường bùn lầy, em cố gắng giứ cho mình khỏi bị ngã bị bẩn, và nếu có bị ngã bẩn thì em sẽ không ý thức giữ gìn nữa mà chậc lưỡi "đã bẩn thì cho bẩn luôn".
Sống thử, sống chung ah? Em gặp nhiều đôi lắm rồi, chưa có đôi nào có kết cục đẹp đâu. Có đứa nạo phá thai, sức khỏe giảm sút gầy mòn ốm yếu. Có đứa thì bị bạn trai sống chung đánh cho thâm tím mặt mũi. Có đứa thì sống với nó hàng 4-5 năm nuôi nấng chăm sóc nó như 1 ông hoàng, còn mình thì bóp mồm miệng không án không tiêu, mua sắm gì để rồi học xong nó lừa 1 khoản tiền cao chạy xa bay, lại còn bị nó chửi cho là loại con gái không ra gì, còn lại 1 mình vật vả, tưởng như khóc tới tan chảy thành nước mắt luôn. Thân tàn ma dại rồi chán đời buông thả cuộc đời, sẵn sàng gật đầu với 1 gã con trai nào đó. Rồi có đứa thì lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu tiền bạc, lo làm sao có tiền để nuôi cái gia đình nhỏ bé của mình.
Em thấy thật mỉa mai, khi bố mẹ tin tưởng gửi tiền cho con ăn học, còn con mình thì mang tiền đi nuôi cái gia đình bé nhỏ của nó. Chắc có lẽ còn nhiều cái kết thúc buồn sau việc sống chung sống thử mà em chưa thấy.
Cuộc sống của ta là do ta quyết đinh, nên em khuyên những bạn sinh viên, hãy lo học hành, đừng lao vào cuộc sống gia đình quá sớm, nhất là với bạn gái sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều lắm. Có thể hậu quả là những căn bệnh, có thể là mất vĩnh viễn khả năng làm mẹ, hoặc cũng có thể mang những tổn thương tinh thần trong suốt cuộc đời của mình... Hãy nhìn những cái kết thúc buồn của việc sống thử mà tránh xa điều đó ra. Người ta bảo"cuộc sống là không chờ đợi" nhưng không đúng hoàn toàn đâu, hạnh phúc là phải biết đợi chờ mà.
Em đọc bài viết của chị Thanh Hiền rồi, em không nghĩ như chị. Từ nhỏ tới giờ lúc nào em cũng thầm cảm ơn cuộc sống. Dù em sinh ra ở 1 miền quê nghèo, 1 gia đình không giàu có lắm, nhưng ở đó em được lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình, bên người cha hết lòng yêu thương gia đinh, bên những người phụ nữ sống mẫu mực hết lòng yêu thương chồng con, với tấm lòng đôn hậu... Ở đó em đươc bố mẹ định hướng suy nghĩ, được răn dạy những điều hay điều tốt để khi em bước chân vào đời thì đó là định hướng để cho em đi...
Thôi em viết thế thôi, nếu bài của em có được đăng, em mong các anh chị đừng chê cười em. Em mới 23 tuổi, con trẻ con lắm.
Theo : channel vn
No comments:
Post a Comment
+ Đăng Nhận Xét Của Bạn Về Bài Viết.
+ Sử Dụng ID Mở, Ẩn Danh Hoặc Account Google,yahoo v v..
+ Yêu Cầu Các Bạn Viết Tiếng Việt Có Dấu.
Cảm Ơn Bạn Đã Quan Tâm.